Cô gái xinh đẹp bị ép làm ba gã đàn ông trào tinh khỏi vòng tay tôi như một con cá. Quỷ dữ. Một căn bệnh đáng khinh bỉ. Cô ấy đứng trên mặt đất một cách e thẹn, khuôn mặt xinh đẹp của cô trắng bệch như băng. Anh ta run rẩy vì xấu hổ và tức giận, hét lên. Đừng nghĩ đến việc đe dọa tôi. Nếu muốn tố cáo tôi thì cứ việc. Cút khỏi đây. Tôi thà ngồi tù cả đời còn hơn để anh, đồ thú vật, chạm vào tôi. Được rồi. Nếu có khả năng thì đừng hối hận. Tôi hung dữ nói, quay người đi ra ngoài, trong lòng vô cùng bực bội. Mẹ kiếp, cô gái này phức tạp như vậy, giống như một đóa hoa hồng có gai, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thủng và chảy máu. Ồ, rốt cuộc tôi đã mất cô ấy rồi sao? Hy vọng vẫn còn vô ích sao? Tôi không muốn từ bỏ, vừa đi vừa hung dữ nói. Hoàng Lỗi, nếu anh muốn chết, thì không thể trách tôi vô tội. Anh và Trần Chí Hạo nên lau mông và chuẩn bị vào tù đi.